Friday, August 21, 2009

Để cha được làm cha

Khi mang bầu đứa đầu tiên, vào những tháng hè oi bức, với mắt cá chân sưng lên và mồ hôi đổ ra như tắm, tôi chỉ trông chờ duy nhất một điều - sinh con.

Chồng tôi vỗ về rằng đứa trẻ sẽ sớm ra đời như lời bác sỹ, rằng một hôm nào đó tôi sẽ được giải thoát khỏi gánh nặng của tăng cân và sự đau đớn từ hai mắt cá chân. Thế nhưng, tôi vẫn có giảm giác như là đứa trẻ sẽ ở trong đó mãi mãi.

- “Nhỡ đứa bé thích ở trong này và không muốn ra thì sao?”.

- “Chả bao giờ như vậy cả em yêu, con chúng ta sẽ chào đời trước khi em biết”.

Cuối cùng thì, chuyển dạ vào cái buổi tối định mệnh đó, tôi đã sốc khi đứa con rời khỏi cơ thể và xuất hiện trên đời này, sớm hơn 3 tuần so với dự định.

Khi Mary ra đời, tôi đã quá phấn khích, ngập tràn hạnh phúc khi được ôm cơ thể bé bỏng đó trên tay, được ngắm nhìn gương mặt nhỏ xinh ấy. Thậm chí khi con bé ra đời được vài phút, tôi có cảm giác hai chúng tôi vẫn còn gắn vào nhau. Mới đây thôi, con bé vẫn là một phần của cơ thể. Điều tôi đã không dự đoán được trước là chấp nhận để con bé tách mẹ khó khăn như thế nào.

Với chín tháng mang thai, cơ thể con bé dường như hoàn toàn là của tôi, mãi mãi thuộc về tôi. Con bé đã gắn liền với tôi và chỉ phụ thuộc vào tôi để tồn tại. Cho dù Tom có thể cảm thấy nó đạp qua dạ con khi nó lớn lên, tôi thường xuyên phải nói cho anh ấy biết rằng nó đang chuyển động trong bụng tôi như thế nào.

Anh ấy luôn phải hỏi tôi để biết đứa trẻ đang làm gì. Sự giao tiếp giữa tôi và Mary khi ấy chỉ là riêng giữa 2 người. Bây giờ, con bé đã xuất hiện trong thế giới này và tôi phải chia sẻ nó với những người khác nữa, tất nhiên, có cả chồng tôi.

Không phải tôi không tin tưởng chồng. Nhưng anh ấy chăm sóc con bé không theo cách của tôi.

Chồng tôi bế con kiểu khác. Tôi ẵm nó thật gần để nó cảm thấy tình yêu của mẹ. Anh ấy bế con quay mặt ra ngoài để nó có thể quan sát thế giới xung quanh.

Cách anh ấy giữ con bên mình cũng khác. Tôi giữ nó trong vòng tay từ phòng nọ sang phòng kia khi dọn dẹp nhà cửa, anh ấy đặt con bé vào xe đẩy và đưa nó đi xung quanh để anh ấy có thể làm việc khác mà vẫn để ý thấy con.

Chồng tôi dỗ dành con kiểu khác. Tôi bế và ru nhẹ nhàng để nó nín, chồng tôi nhấc nó lên và đung đưa.

Chồng tôi thậm chí còn cho ăn khác. Tôi cho nó bú sữa lúc 2 giờ sáng. Chồng tôi cho nó bú bình lúc 2 giờ chiều.

Vấn đề của tôi chỉ là cảm thấy khó chấp nhận rằng ai đó liên hệ với Mary bằng một cách khác. Chắc chắn là tôi đã rất bất an, và thật khó để chia sẻ đứa bé với ai, kể cả cha của nó.

Sau đó xảy ra một chuyện. Lần tôi xuống phòng làm việc dưới tầng trệt trong chốc lát và để chồng trông con bé. Xong việc, khi tôi bước lên cầu thang, anh ấy hỏi: “Mary đâu rồi?”.

- “Sao cơ, Mary đâu?” - tôi la lên.

- “Anh nghĩ là em đang bế nó” - chồng tôi thản nhiên.

- (…)

- “Đừng lo, anh sẽ tìm nó”.

Chúng tôi bắt đầu công cuộc tìm kiếm. Hóa ra con bé đã bò men theo tường và nấp dưới tấm rèm. Chúng tôi thấy nó đang cười khúc khích nhìn đàn chim đậu ở bãi cỏ trước nhà qua ô cửa kính. Đó là lần đầu tiên con bé bò. Tôi hiếm khi đặt nó trên sàn, nhưng Tom thì thích cho nó không gian để chơi và khám phá.

Không hề có gì nguy hiểm xảy ra. Ngược lại, đứa con của chúng tôi đã tìm thấy một khởi đầu mới cho cuộc sống nhỏ bé bởi vì chồng tôi, cha nó, đã để nó tự khám phá.

Đối với tôi, bài học đầu tiên về tình mẫu tử lại là để cha được làm cha, để nhận ra rằng có một người khác nữa có thể chăm sóc con theo cách riêng của anh ấy. Và để nhận ra rằng có những điều mà anh ấy có thể ban tặng cho con bé, điều mà tôi không có.

Khi tôi mang bầu đứa con thứ hai, Mary đã hai tuổi. Con bé và cha đã có một mối liên hệ tuyệt vời với nhiều kinh nghiệm mà họ chia sẻ riêng với nhau.

Sau khi đứa con út của chúng tôi, Lina, ra đời, tôi đã có thể cho chồng tự do và không gian để chăm sóc con theo kiểu của anh ấy.

- “Các con là của anh hết đấy nhé”, tôi tuyên bố với chồng một hôm phải đến cơ quan.

- “Không phải là em đang lo lắng à?”, chồng tôi trêu.

- “Không, chỉ cần anh nhớ kiểm tra sau tấm rèm nếu không thấy con”, tôi cười.“Hơn nữa, anh chăm sóc con rất tốt mà”.

Và tôi cũng đã là người mẹ trưởng thành hơn. Tôi đã học được từ cách chăm sóc con của chồng, thậm chí nhiều như những gì anh ấy học được từ tôi.

Minh Quỳnh
Theo Dân Trí

No comments:

Post a Comment

Popular Posts