Monday, August 24, 2009

Đôi giày kỳ diệu

Anne lớn hơn tôi sáu tuổi. Thời chúng tôi còn niên thiếu, gia đình rất nghèo. Cả ngày làm việc vất vả mà tối mẹ vẫn phải đi làm thêm. Anne dường như trở thành người mẹ thứ hai khi phải quản lí việc nhà và chăm sóc các em thay mẹ.

Thành thật mà nói, chúng tôi cảm thấy gần gũi với Anne hơn với cha mẹ bởi chị không bao giờ phạt khi chúng tôi mắc lỗi. Cũng vì thế, chúng tôi sẵn sàng thừa nhận mọi việc làm của mình với chị hơn với cha mẹ.

Đôi khi chị cho chúng tôi những lời khuyên hữu ích. Trong suốt những năm tháng đầy bối rối của cái tuổi mới lớn, tôi luôn có Anne bên cạnh khi cần. Không chỉ như một người chị, một người mẹ, Anne là người bạn thân thiết nhất của tôi.

Mười bảy tuổi và không có tiền, tôi biết cơ hội duy nhất để vào đại học là phải giành được một xuất học bổng. Và tôi đã có một buổi phỏng vấn quan trọng cho điều này.

Hồi đó Anne sống rất chật vật. Rời quân ngũ, chị đậu vào một trường cao đẳng cộng đồng ở địa phương, làm việc bán thời gian để nuôi sống bản thân.Tôi đã kể cho chị nghe về cuộc phỏng vấn, rằng họ đã gửi cho tôi một tấm vé và tôi sẽ vào thành phố gặp họ. Đây sẽ là lần đầu tiên tôi nhìn thấy thành phố, tôi vô cùng háo hức về chuyến đi và hỏi chị tôi nên mặc gì.

Tôi cho chị xem bộ quần áo tốt nhất của mình, rồi kể về việc tôi phải ngồi cẩn thận thế nào để những cái lỗ rách ở mõm giày không bị nhìn thấy, nhưng tôi thực sự không biết sẽ phải làm gì nếu trời mưa, cả việc tôi phải đứng thế nào để che đi vết ố trên cánh tay áo bị loang ra từ cái quần được mua trong khu chợ nhà nông. Cái áo tốt nhất mà tôi có đã hơi phai màu, mua từ cửa hàng giảm giá, nhưng với tôi nó vẫn còn khá đẹp.

Anne nói sao chúng tôi không đi mua sắm một chút. Và thế là chúng tôi bắt xe buýt tới một cửa hàng. Chị đưa tôi đến khu bán giày, chúng tôi nhìn thấy một đôi giày da rất đẹp đang được giảm giá.

Chị bảo tôi thử đi chúng. Tôi nghĩ việc này chỉ để cho vui một chút bởi không ai trong số chúng tôi được sở hữu một đôi giày đắt như vậy trước đây. Thỉnh thoảng chúng tôi có đi mua sắm cùng nhau, thử một vài món đồ chỉ để cảm nhận vẻ đẹp của chúng. Lần này thì khác, Anne đặt nó vào trong hộp và nói với tôi: “Chị muốn mua tặng nó cho em”. Và tất cả những gì tôi có thể nói lúc đó là “nhưng”…

- “Em xứng đáng với chúng”, chị đáp lại. Đây là cuộc phỏng vấn quan trọng, chị muốn em đạt được học bổng đó”.

Tôi đã không thể nói gì, vì tôi biết đôi giày làm tốn của chị một số tiền không nhỏ. Chị có thể sẽ phải ăn mì ít nhất trong một tháng.

Tôi tới cuộc phỏng vấn, ngồi bắt chân lên đầu gối, cố tình để lộ đôi giày mới cùng niềm hãnh diện của tôi.Tôi đã giành được học bổng và trở thành một kĩ sư.

Mặc dù đôi giày thuộc loại da tốt, nhưng tôi ít khi đi, bởi đó là món quà rất đặc biệt. Hy vọng Anne không nghĩ là tôi không thích chúng.

Hai mươi năm đã trôi qua, tôi vẫn giữ đôi giày bên mình, và chỉ đi vào những dịp quan trọng, cho những cảm xúc đặc biệt. Nó giống như một vị thuốc màu nhiệm khi bạn nhớ nhà.

Phạm Quỳnh
Theo Dân Trí

No comments:

Post a Comment

Popular Posts